castigans
Латинский
Морфологические и синтаксические свойства
| падеж | ед. ч. | мн. ч. | ||
|---|---|---|---|---|
| муж. и жен. р. | ср. р. | муж. и жен. р. | ср. р. | |
| Ном. | castigans | castigans | castigantēs | castigantia |
| Ген. | castigantis | castigantis | castigantium castigantum |
castigantium castigantum |
| Дат. | castigantī | castigantī | castigantibus | castigantibus |
| Акк. | castigantem | castigans | castigantēs | castigantia |
| Абл. | castigantī castigante |
castigantī castigante |
castigantibus | castigantibus |
| Вок. | castigans | castigans | castigantēs | castigantia |
castigans
Действительное причастие настоящего времени (participium praesentis activi) от глагола castigo, 3 склонение.
Корень: --.
Семантические свойства
Значение
- наказывающий ◆ Castigans castigavit me Dominus, et morti non tradidit me. — Строго наказал меня Господь, но смерти не предал меня. «Псалтирь», 117:18 // «Вульгата»
Синонимы
Антонимы
Гиперонимы
Гипонимы
Родственные слова
| Ближайшее родство | |
Этимология
Из ??