schrauben
| См. также Schrauben. |
Немецкий
Морфологические и синтаксические свойства
| 1 л., ед. ч. (ich) | schraube |
|---|---|
| 2 л., ед. ч. (du) | schraubst |
| 3 л., ед. ч. (er, sie, es) | schraubt |
| 1 л., мн. ч. (wir) | schrauben |
| 2 л., мн. ч. (ihr) | schraubt |
| 3 л., мн. ч. (sie) | schrauben |
| Претерит | schraubte |
| Причастие II | geschraubt |
| Сослагат. накл. | schraubte |
| Повел. накл., ед. ч. | schraub, schraube |
| Повел. накл., мн. ч. | schraubt |
| Вспомог. глагол | haben |
schrauben
Глагол, слабый.
Произношение
Семантические свойства
Значение
винтить, привинчивать ◆ Er schraubte an seinem Computer.
Родственные слова
abschrauben, anschrauben, aufschrauben, auseinanderschrauben, einschrauben, sich emporschrauben, festschrauben, herausschrauben, herumschrauben, sich hochschrauben, Hubschrauber, losschrauben, Schraubfassung, Schraubhaken, Schraubstock, Schraubverschluss, Schraubzwinge, verschrauben, verschroben, zusammenschrauben, zuschrauben