constructivus
Латинский
Морфологические и синтаксические свойства
| падеж | ед. ч. | мн. ч. | ||||
|---|---|---|---|---|---|---|
| муж. р. | жен. р. | cр. р. | муж. р. | жен. р. | cр. р. | |
| Ном. | constructivus | constructiva | constructivum | constructivī | constructivae | constructiva |
| Ген. | constructivī | constructivae | constructivī | constructivōrum | constructivārum | constructivōrum |
| Дат. | constructivō | constructivae | constructivō | constructivīs | constructivīs | constructivīs |
| Акк. | constructivum | constructivam | constructivum | constructivōs | constructivās | constructiva |
| Абл. | constructivō | constructivā | constructivō | constructivīs | constructivīs | constructivīs |
| Вок. | constructive | constructiva | constructivum | constructivī | constructivae | constructiva |
constructivus
Прилагательное, 1-2 склонение.
| Степени сравнения | |||
|---|---|---|---|
| м. | ж. | ср. | |
| Сравнительная | constructivior | constructivior | constructivius |
| Превосходная | constructivissĭmus | constructivissĭma | constructivissĭmum |
| Наречие от прилагательного constructivus |
|---|
| constructive |
Корень: --.
Произношение
Семантические свойства
Значение
- служащий для построения, конструктивный ◆ Отсутствует пример употребления (см. рекомендации).
Синонимы
Антонимы
Гиперонимы
Гипонимы
Родственные слова
| Ближайшее родство | |
| |
Этимология
Происходит от construere «складывать; возводить», далее из cum (варианты: com-, con-, cor-) «с, вместе» + struere «класть друг на друга; накладывать», из праиндоевр. *stere- «распространять, простирать» .